Sinh ra với một dung mạo không xinh xắn, ưa nhìn như những cô gái khác nên từ bé Kim Phượng thường xuyên bị nhiều người chọc ghẹo. Đến khi có người yêu lại bị họ hàng bên đó chê, thậm chí đến cả người yêu cũ của bạn trai cũng lỡ buông lời miệt thị cô nàng. Vậy là sau nhiều quyết tâm, Phượng đã quyết tâm phải khoác lên diện mạo mới.
Sinh 3 con gái cho chồng đại gia nhưng cuộc đời của Lê Tư và em gái Từ Hy Viên lại quá khác nhau: Người sống như bà hoàng, kẻ bị coi thường rồi bạo hành Lê Tư sinh liền cho Mã Đình Cường ba cô con gái và cô luôn rất áy náy vì không thể sinh cho ông con trai nối dõi
Em bé sơ sinh chết lưu sống lại khi sắp bị chôn. Mai Khuê. 8 tháng 1, 2022. Bé sơ sinh. Minh họa: Unsplash. Ông bố Hasan Sert, 34 tuổi, hết sức bất ngờ khi trên đường đưa đứa con được bác sĩ nói là chết lưu đi chôn, thì nghe tiếng con khóc. Bé chưa chết!
em bé sinh non - Hình ảnh, video clip, tin tức mới nhất về em bé sinh non chỉ có tại Phụ Nữ & Gia Đình. Kỳ lạ bé gái sơ sinh nặng chưa tới 300g, chỉ dài hơn cây bút bi một tí nhưng vẫn sống sót thần kỳ và lớn lên khỏe mạnh. Vì kích thước qúa nhỏ khi vừa mới chào
Lấy lại đời sống tình dục sau khi sinh em bé. Đó là bí mật không được vui của việc sinh con: Sau chín tháng dài, bạn đã bị choáng ngợp bởi tình yêu mà bạn cảm thấy dành cho đứa con mới sinh của mình đời sống tình dục của bạn hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi niềm vui trong phòng ngủ của bạn hiện tại đang
. Liều mạng làm việc nên chết trên bàn làm việc, rồi sống lại trên người một phụ nữ có thai. Lớn bụng rồi sao? Vậy sinh thôi! Bị chồng ruồng bỏ? Mặc kệ thôi! Bây giờ, cô quyết đinh sẽ đối xử tốt với bản thân mình. Hạnh phúc sẽ đến như thế nào! Tóm lại, đây là một người phụ nữ rất bình tĩnh đang ôm Bánh Bao nhỏ thờ ơ nhìn người chồng yếu đuối của mình dần cáu giận về chuyện cũ. Tham khảo thêm Sống Lại Tái Hôn Lần NữaTham khảo thêm Sống như Tiểu CườngTham khảo thêm Sự Mềm Mại Dưới Quân TrangTham khảo thêm Sư Thúc Vô ĐịchTham khảo thêm Tà Y
Tiểu Trạch ngẩng đầu nhìn cái này ngó cái kia, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Triệu Ngạn Kiều, vươn đôi tay nhỏ bé muốn mẹ ôm, cái mông nhỏ cũng dịch dịch ra bên ngoài. Mẹ Tần vội vàng chạy tới đẩy nhẹ bé vào trong, muốn sự chú ý của bé tập trung vào những đồ vật bày trên là tiểu Trạch chẳng chịu nể mặt, cái mông nhỏ vẫn dịch về phía Triệu Ngạn Kiều. Triệu Ngạn Kiều liền buồn bực, bình thường sao chẳng thấy nhóc dính mình thế chứ, sao bây giờ cứ muốn chui vào lòng cô vậy? Chẳng lẽ là sợ người lạ à?Cô nào biết tiểu Trạch không phải sợ người lạ, mà là sợ tiếng ồn. Ở đây nhiều người như vậy, cho dù cẩn thận đến đâu thì vẫn có tiếng động, mà từ nhỏ bé đã rất dễ bị giật mình, cho nên vào lúc này mới có thể liều mạng muốn cô Ngạn Kiều bất đắc dĩ, vì không để cho con trai phá hư bữa tiệc sinh nhật của chính mình, cô đành chạy tới phía đối diện bé để hấp dẫn sự chú ý của bé. Quả nhiên, khi Triệu Ngạn Kiều vừa đứng đối diện với tiểu Trạch thì đôi mắt to của bé cũng vội vàng chuyển qua phía đối diện, nhìn cô không chớp mắt, chỉ sợ mẹ sẽ chạy di chủ không phối hợp, đám người bọn họ chỉ có thể lo lắng suông thôi, Tần Dịch Hoan nhìn lướt qua,phát hiện tất cả mọi người đều nhàm chán nhìn chằm chằm con mình, hận không thể thấy tiểu Trạch nắm ngay một món đồ trong nhíu nhíu mày, đột nhiên đi tới bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, nói "Tiểu Trạch, nhìn ba này." Tần Dịch Hoan vỗ vỗ cái bàn để con trai nhìn sang, cầm từng món ở trên bàn lên, lắc lắc. Quả nhiên, phương pháp này rất hữu hiệu, ánh mắt tiểu Trạch đảo qua đảo lại theo tay anh, sau đó liền không nhìn Tần Dịch Hoan nữa, cứ nhìn chằm chằm những đồ được Tần Dịch Hoan cầm lên, vươn đôi tay nhỏ bé tim của đám người xung quanh cũng theo đó mà nâng lên, nhìn bàn tay nhỏ bé của tiểu Trạch sờ tới sờ lui mà chưa chọn được món đồ nào, quả thật hận không thể tiến lên lấy thay bé! Ngay lúc tất cả đều sốt ruột, tiểu Trạch đột nhiên bất động, mắt nhìn thẳng vào một người nhìn theo ánh mắt bé, nhất thời sợ hết hồn. Trời! Dã tâm của bé cũng không nhỏ đâu, lại để mắt đến máy ảnh! Máy ảnh nặng lắm đó, đừng nói là tiểu Trạch của bây giờ, chính là có thêm tiểu Trạch của hai năm nữa cũng chẳng ôm nổi!Ai ngờ lo lắng cái gì thì nhận được cái đó, tiểu Trạch dịch sang bên, ôm lấy máy ảnh không buông tay Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan trợn mắt há mồm nhìn, chẳng nhẽ sau này thằng bé muốn trở thành nhiếp ảnh gia à? Nhưng trên người bé đào đâu ra tế bào nghệ thuật chứ? Cô không có, Tần Dịch Hoan càng không có!"Kìa! Cái máy ảnh đó đang mở!" Lúc này không biết có ai tinh mắt, lại nhìn thấy trước ống kính máy ảnh có hình ảnh!Máy ảnh vốn đang mở nên rất dễ dàng phát hiện, nhưng vừa rồi lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người tiểu Trạch, thêm cả ánh sáng trong đại sảnh này rất nhiều, ánh sáng lại không chiếu nhiều vào máy ảnh cho nên mới bị xem ảnh đang mở sao? Triệu Ngạn Kiều tò mò cúi người xuống muốn nhìn xem có cái gì, không ngờ tiểu Trạch lại gắt gao che chở máy ảnh giống như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn. Cô vừa vươn tay qua, đôi mắt to của cậu nhóc đã đỏ lên như sắp Ngạn Kiều ngượng ngùng rút tay về, trong lòng chợt ê ẩm, người mẹ như cô lại thua cả một chiếc máy ảnh! Tên nhóc đáng ghét này! Tiểu Trạch vô cùng chấp nhất với máy ảnh, vì thế mọi người đều cho rằng cháu trai trưởng tương lai của nhà họ Tần nhất định sẽ trở thành nhiếp ảnh gia, Triệu Ngạn Kiều giật giật khóe miệng, chợt rất hối hận vì lúc ấy đã bỏ máy ảnh cùng, Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan phải mất sức chín trâu hai hổ mới thành công khiến tiểu Trạch dời sự chú ý qua nơi khac. Tần Dịch Hoan lặng lẽ đi vòng qua muốn cầm máy ảnh giấu đi, kết quả vừa cầm lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, dở khóc dở cười. Triệu Ngạn Kiều kỳ quái liếc anh một cái, không hiểu anh bị sao Dịch Hoan nhanh tay giấu máy ảnh đi, lúc này mới lê thân đến bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói "Em đoán xem trong máy ảnh có cái gì?""Cái gì?" Triệu Ngạn Kiều chuyển tiểu Trạch qua tay mẹ Tần, Dịch Hoan cúi đầu cười khẽ một tiếng, ở bên tai cô phun ra hai chữ. Triệu Ngạn Kiều lập tức giống như bị sét đánh trúng, khiếp sợ nhìn Tần Dịch Hoan, nói "Thật ư? Chụp lúc nào vậy? Sao em không biết?"Tần Dịch Hoan đứng thẳng dậy, hướng về phía mấy người vừa đến cười cười, mới quay đầu lại nói với Triệu Ngạn Kiều "Mấy ngày trước, tên nhóc này luôn ầm ĩ quậy người, không ngờ lại trùng hợp như thế."Triệu Ngạn Kiều vỗ trán, im lặng nhìn con trai một cái, thật ra thì....Cô sinh con gái đúng không?! Chẳng những học tiếng hổ kêu mà còn chấp nhất với một con mèo như thế nữa!Bày tiệc thì người lớn chính là mệt nhất, hơn nửa ngày, Triệu Ngạn Kiều đau lưng mỏi eo, mặt cười đến cứng ngắc. Rốt cuộc đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, sau khi dỗ tiểu Trạch ngủ say, cô liền mặc kệ tất cả, trở lại phòng ngủ ngã xuống giường ngủ ngay. Tỉnh lại đã khá hơn, cô ngáp một cái đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi mới thong thả đến phòng sách tìm Tần Dịch ở nhà, Tần Dịch Hoan không có ở phòng ngủ thì là ở phòng sách, cô đã tìm ra quy luật rồi. Quả nhiên, Tần Dịch Hoan đang ngồi trước máy tính không biết là đang làm gì, Triệu Ngạn Kiều đi tới, thuận tay kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh anh, liếc mắt nhìn máy vi tính, hỏi "Anh đang làm việc sao?"Tần Dịch Hoan quay đầu lại, cười thần bí với cô, nói "Đang thống kê xem hôm nay chúng ta thu được bao nhiêu."Triệu Ngạn Kiều sững sờ, ngay sau đó bật cười, từ lúc nào mà Tần Dịch Hoan lại để ý chút tiền lẻ đó vậy? Chứ không phải là đang chọc cô cười, muốn xem phản ứng của cô à? Nghĩ tới đây, Triệu Ngạn Kiều đảo đảo con ngươi, cố ý tiện tay rút một quyển sách trên giá sách, nhàn nhạt 'ừ' một Không nên là cái loại phản ứng này chứ? Tần Dịch Hoan có chút buồn bực trong lòng, đáng lẽ cô phải bổ nhào lên người mình nũng nịu sau đó hỏi mình kiếm được bao nhiêu chứ? Trong lòng Tần Dịch Hoan hơi thất vọng, trên mặt vẫn thản nhiên như cũ, tốc độ tắt máy vi tính cực nhanh, đứng lên hỏi Triệu Ngạn Kiều "Em không muốn biết à, vậy chúng ta đi ra ngoài thôi."Muốn chứ! Triệu Ngạn Kiều rít gao trong lòng! Cô rất rất muốn! Thế nhưng biểu hiện quá rõ ràng nhất định sẽ bị người này cười nhạo! Cô hạ quyết tâm không mắc mưu, nhưng ánh mắt lại không chịu khống chế liếc trộm máy vi tính. Khóe mắt Tần Dịch Hoan thấy được động tác nhỏ của cô, không nhịn được cong cong khóe môi, trong đôi mắt xếch dài thoáng qua vẻ giảo hoạt."Không ngờ lại thu hoạch được nhiều thế này!" Tần Dịch Hoan cố ý cảm thán "Anh quen nhiều người có tiền quá!"Thúi lắm! Anh dĩ nhiên là toàn quen với những kẻ có tiền rồi, còn cần phải cường điệu sao? Nhưng rốt cuộc là bao nhiêu hả! Có thể khiến cho Tần Dịch Hoan sợ hãi than thì con số chắc là rất lớn rồi! Triệu Ngạn Kiều ngứa ngáy trong lòng, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi ra "Cái đó.....Rốt cuộc là bao nhiêu vậy?""Ừm..." Tần Dịch Hoan mượn dộng tác vuốt ve cằm, che giấu khóe miệng thoáng qua ý cười, nói "Rất nhiều, rất nhiều đấy!" Sợ mình kích thích còn chưa đủ, anh lại tăng thêm một câu "Thật sự rất nhiều!"Rốt cuộc là bao nhiêu, anh cho một con số đi! Triệu Ngạn Kiều đè nén xúc động muốn bóp cổ anh, gằn từng chữ từng câu hỏi "Rốt, cuộc, là, bao, nhiêu?"Tần Dịch Hoan biết đây đã là đến giới hạn của Triệu Ngạn Kiều, cũng không làm bộ làm tịch nữa, chậm rãi nói ra một chuỗi con số. Nhìn cái miệng của Triệu Ngạn Kiều há càng lúc càng to, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, giơ tay xoa xoa đầu cô, nói "Không phải kinh tế nhà chúng ta đều do em quản à? Thế nào mà một chút tiền lẻ như vậy đã khiến em giật mình đến mức này rồi?""Sa đọa, quá sa đọa!" Triệu Ngạn Kiều lắc đầu một cái, cảm thán nói "Em cố gắng làm việc cả đời còn không biết có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không nữa."Tần Dịch Hoan biến sắc, đôi mắt xếch dài càng thêm tăm tối, nói "Em vẫn còn nhớ đến lúc đó sao?" Đã qua một thời gian dài như vậy,,- tại sao còn không bỏ xuống được những chuyện trước đây? Có phải anh sẽ không thể sưởi ấm lòng cô chăng? Hay là cô vẫn không hề tin anh?Thấy sắc mặt anh khá tệ, Triệu Ngạn Kiều liền biết anh hiểu sai rồi, chủ động tiến tới ôm lấy eo anh, gò má dán vào lồng ngực anh, cọ cọ nói "Em đã sớm quên rồi, trôi qua thì cho trôi qua đi."Cô không nói ra được những lời sến súa, ngoại trừ tỏ rõ tâm ý của mình cho anh thấy, cô không biết còn có thể nói cái lòng vui vẻ giống như cánh buồm no gió, trái tim đập kịch liệt từ từ tràn đầy nhiệt huyết, Tần Dịch Hoan vòng tay qua eo cô xiết chặt cả người cô vào lòng mình, trong nhất thời lại chẳng biết nên nói gì rằng không khí tĩnh lặng nhưng đã có một luồng tình cảm ấm áo chậm rãi chảy xuôi giữa hai người, chui thẳng vào đáy lòng, dễ chịu mà thoả lúc này, chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của thím Trần, bảo bọn họ xuống ăn cơm, bấy giờ hai người mới buông nhau ra, sửa sang lại cảm xúc rồi đi ăn cơm khi ăn xong, tiểu Trạch cũng vừa tỉnh ngủ, Triệu Ngạn Kiều đút cho bé ít canh trứng gà, lại chơi với bé một lúc rồi bảo Tần Dịch Hoan vào phòng tắm xả nước ấm cho con trai Ngạn Kiều vốn định tắm xong cho bé rồi ru bé ngủ, ai biết vừa tắm xong lại khiến cho tiểu Trạch có tinh thần. Bé con thơm ngát ngồi ở trên giường cười khanh khách, chọc người ta vô cùng yêu thích, nhưng chính là không chịu Triệu Ngạn Kiều đã ngủ được một giấc, nhưng vẫn cảm thấy cơ thể hơi nhức mỏi, đành phải giao tiểu Trạch cho Tần Dịch Hoan trông, còn mình đi tắm nước ấm mới cảm thấy khá lên một cô từ phòng tắm bước ra, phát hiện con trai đã nằm trên giường trẻ con, cặp mắt đen láy vừa rồi còn xoay tròn thì giờ đã nhiễm chút buồn ngủ. Tần Dịch Hoan đang cúi người ở bên giường trẻ con,, vừa vỗ nhẹ tiểu Trạch vừa hát một khúc đồng dao, giọng điệu còn trầm thấp hơn vài phần so với bình thường,ở trong đê tối tĩnh lặng, có vẻ cực kỳ dịu tim Triệu Ngạn Kiều hơi chậm nhịp, loại cảm xúc ê ẩm, nghẹn ngào nào đó dâng lên như muốn trào ra. Cô đi tới bên cạnh anh, cố làm ra vẻ thô lỗ, ném chiếc khăn lông ẩm ướt át lên đầu anh, đẩy anh một cái, nói "Mau đi tắm đi."Tần Dịch Hoan quay đầu, trong đôi mắt xếch dài xinh đẹp có chút ánh sáng lấp lánh, lóe sáng nhưng không giấu được sự dịu dàng trong đó. "Tuân lệnh!"Trẻ con rất dễ ngủ, Tần Dịch Hoan vừa đi được mấy phút, tiểu Trạch đã ngủ rất sâu rồi. Triệu Ngạn Kiều ra phòng khách sấy khô tóc rồi rúc vào trong chăn, rốt cuộc cũng có thể khép lại một ngày mệt nhọc, cô nhắm mắt, cơn buồn ngủ mãnh liệt liền kéo mơ mơ màng màng cảm giác giường bị lún xuống, Triệu Ngạn Kiều biết là Tần Dịch Hoan ra rồi, liền dịch dịch sang bên cạnh, muốn cho anh một khoảng trống thể vừa mới động, đã bị anh ôm chặt vào lòng, trên mặt người kia hơi nóng lên, không biết là do vừa mới tắm xong hay vì nguyên nhân khác."Tiểu Kiều, em ngủ chưa?" Tiếng nói dịu dàng nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô, Triệu Ngạn Kiều muốn đáp lại một tiếng lại cảm giác mí mắt nặng nề khác thường, cố gắng định mở mắt ra, lại nghe thấy giọng nói cua anh. Trầm thấp, giống như là lời ca êm dịu xuôi tai."Tiểu Kiều, anh yêu em."Cho tới bây giờ, anh vẫn chưa nói với cô ba chữ ấy, cô cũng chưa từng yêu cầu qua, hiện tại lại như nước chảy thành sông, anh nói thuận miệng, cô nghe ấm Ngạn Kiều len lén cười, rất bình tĩnh tiếp nhận toàn bộ tình yêu của anh chôn giấu ở trong lòng, dán sát vào trong ngực Tần Dịch Hoan, trầm trầm ngủ.********Hoàn Chính Văn*********
Tác giả Thể loại Trọng Sinh, Ngôn TìnhNguồn DĐ Lê Quý ĐônTrạng thái FullSố chương 47Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Hiện đại - Trùng sinhĐộ dài 46 chươngEdit nhược lan nhiLiều mạng làm việc đến kiệt sức, rồi chết một cách lãng xẹt. Sau khi sống lại thấy mình là một phụ nữ mang thai..Bụng có vẻ lớn lắm rồi? Vậy sinh thôi!Chồng bỏ? Cũng kệ luôn thôi!Từ giờ, nhất định phải đối tốt với bản phúc sẽ đến như thế nào!Tóm lại, đây là một người phụ nữ rất bình tĩnh đang ôm Bánh Bao nhỏ thờ ơ nhìn người chồng yếu đuối của mình dần cáu giận về chuyện cũ.
Anh cố ý đè thấp giọng, mang theo chút ẩn nhẫn ham muốn, ở trong bóng tối bị phóng đại vô hạn, giống như mạng nhện dày đặc, trong khoảnh khắc liền vậy chặt Triệu Ngạn Kiều ở bên trong, làm thế nào cũng không giãy thoát được.“Tôi...Tôi không có......” Triệu Ngạn Kiều lúng túng nghiêng đầu đi, không đối mặt với anh. Mặc dù trong bóng tối không thấy rõ nét mặt của đối phương, thế nhưng ánh mắt nóng bỏng kia thì hoàn toàn không xem nhẹ được. Giống như là ánh mặt trời, mang theo nhiệt độ có thể tổn thương người, phá đi tất cả bóng tối ở chỗ sâu nhất đáy lòng cô.“Tiểu Kiều không ngoan rồi.” Tần Dịch Hoan cúi đầu tìm được chính xác vành tai mượt mà của Triệu Ngạn Kiều, ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng mút vào, khiến cho Triệu Ngạn Kiều run rẩy một hồi. “Đừng.... Đừng như vậy.” Cô vươn tay đẩy ra, theo bản năng hơi sợ hãi với chuyện sắp xảy dù khi đồng ý từ nay về sau sẽ cùng anh chung sống thật tốt, cô đã có nhận thức và chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng dù sao vẫn chưa từng trải qua một lần, cho dù cô dũng cảm đến đâu cũng không tránh được sự ngượng ngùng theo bản năng của phái chi, đối với người ở trước mắt này, tuy cô có cảm tình nhưng vẫn chưa phải là yêu. Người ta luôn khắc sâu những ấn tượng về mối tình đầu, cho dù nó chỉ là sự thầm mến khổ sở. Cô mới vừa lấy dũng khí đụng chạm vào những hồi ức về anh, tại sao có thể vào buổi tối liền tiếp nhận một người đàn ông khác như vậy được?Cô biết như vậy là không công bằng với anh, thân thể này vốn là của vợ anh, chuyện hưởng thụ là quyền lợi hợp pháp của anh, cô vốn không nên tước đoạt quyền lợi này của anh. Nhưng cô vẫn rất sợ hãi như cũ, đối với những chuyện không biết được, cô luôn tự ti co rúm lại.“Đừng cái gì? Như vậy sao? Hay là như vậy?” Tần Dịch Hoan hung hăng dùng sức mút vành tai của cô, cảm thấy hô hấp của cô hơi nặng nề, lại vươn đầu lưỡi ra từ từ liếm mấy cái, giống như đang thưởng thức mỹ vị.“Tần. ....Tần Dịch Hoan, anh cho tôi thêm vài ngày nữa, được không?” Cô khịt khịt mũi, miễn cưỡng ổn định hô hấp của mình. =-=lelequ-uy-do-=-on=Cuối cùng vẫn phải bước tới một bước cuối cùng, cô không còn lý do kháng cự nữa, chỉ là, hãy cho cô thêm một chút thời gian, hôm nay thật sự là quá đột ngột bóng tối, Tần Dịch Hoan cúi đầu cười nhẹ một tiếng, khiến cho Triệu Ngạn Kiều đang chờ nghe đáp án khẩn trương gấp bội, chỉ có thể dựng thẳng lỗ tai, toàn thân cứng đờ, ở trong bóng tối nhìn anh chằm chằm.“Được.” Triệu Ngạn Kiều khẽ thở ra, thân thể cứng ngắc thả lỏng trong nháy mắt, trong lòng có chút cảm kích Tần Dịch Hoan.“Chỉ có điều.... “ Tần Dịch Hoan cố ý dừng một chút, khiến tim Triệu Ngạn Kiều treo ngược lên mới tiếp tục nói “Em phải nói cho anh biết rốt cuộc buổi chiều em đã suy nghĩ điều gì.”Lông tơ của Triệu Ngạn Kiều dựng hết len, thân thể cũng bất giác co lại, cực kỳ giống con mèo sắp gặp phải nguy đột nhiên anh lại hỏi vậy chứ? Chẳng lẽ anh phát hiện ra cái gì sao? Cô siết chặt nắm tay, kiềm chế sự sỡ hãi đang không ngừng dâng lên, giọng nói khàn khàn “Tôi, tôi không nghĩ gì cả.”Tần Dịch Hoan nắm lấy cổ tay cô, tách từng đầu ngón tay đang siết chặt, giọng nói trầm thấp lại lộ ra vẻ khẳng định 100% “Tiểu Kiều, em đừng lừa gạt anh, nói cho anh nghe, chúng ta cùng nhau giải quyết.”Triệu Ngạn Kiều lắc đầu, mặc dù không bật đèn song cô biết anh có thể nhìn thấy “Thật sự không có việc gì, tôi......”Cô còn chưa nói hết, Tần Dịch Hoan chợt mở miệng hỏi “Em tên là gì?”Triệu Ngạn Kiều sững sờ nhưng vẫn hiểu được ý tứ của anh, cô há miệng, tiếng nói khe khẽ mang theo sự mỏng manh dễ dàng có thể phá hủy “Triệu Ngạn Kiều.”“Thật đúng là vừa khéo!” Giọng nói của Tần Dịch Hoan có vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn hỏi tiếp “Có bạn trai chưa? Hoặc là chồng chưa?” Mặc dù vẫn là ngữ điệu như trước, nhưng Triệu Ngạn Kiều vẫn phát hiện ra bàn tay nắm lấy cổ tay mình đang từ từ siết hơi tự giễu nhếch nhếch miệng, lắc đầu lần nữa “Không có.”Tần Dịch Hoan bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, buồn bực kìm nén suốt một đêm cũng tiêu tán hết, ngay cả trong bóng tối Triệu Ngạn Kiều cũng cảm thấy được tâm tình tốt đẹp của anh. Cô có chút nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu, người này, sao đột nhiên lại vui vẻ thế hả?“Vậy thì tốt, ngủ đi!” Anh vỗ nhẹ gương mặt cô, lật người nằm lại bên cạnh cô, giọng nói hết sức nhẹ cái gì hả? Triệu Ngạn Kiều nghi ngờ chớp chớp mắt, không hiểu gì. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chẳng thể chống lại cơn buồn ngủ đang ùn ùn kéo đến, chậm rãi dựa sát vào anh ngủ thiếp đi. Tần Dịch Hoan thương tiếc nhẹ nhàng vuốt cổ tay cô, trong lòng một khoảng ấm gái này, tính khí không tốt còn cường thế, khó có được đơn thuần. Có lẽ anh chờ đợi nhiều năm như vậy, chính là vì một ngày đã từng oán hận, đã từng hâm mộ, tại sao người khác đều có thể tìm được một nửa kia phù hợp với mình, mà mình lại bị buộc cưới một cô gái đáng ghét. Nhưng thì ra, trời cao thật sự quá công bằng, mặc dù quá trình rất ly kỳ, thậm chí là huyền ảo, nhưng rốt cuộc anh đã gặp được người đáng giá để mình đối xử thật trước, anh một thân một mình xông xáo trong bóng tối, cô đơn tịch mịch đấu đá lung tung, song, hôm nay, cho dù toàn bộ thế giới có chìm trong bóng đêm thì anh cũng sẽ không tịch mịch nữa, bởi vì vừa quay đầu đã có cô ở bên cạnh ơn em đã đến, cảm ơn em đã cho anh cơ hội, cảm ơn em đã không bị quá khứ ràng buộc! Tần Dịch Hoan nhấc nửa người trên lên, hạ xuống một nụ hôn dịu dàng trên trán Triệu Ngạn Kiều, lại vén những sợi tóc rối ở trước trán ra sau vành tai cô, mới nằm xuống lần đi, tiểu Kiều, anh sẽ mãi ở bên cạnh em. ngọt chết người ^0^Kể từ tối hôm đó, Tần Dịch Hoan không còn nêu ra loại yêu cầu đó khiến cho Triệu Ngạn Kiều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy có chút nôn Không biết suốt ngày lo lắng đề phòng như vậy là cái quỷ gì, mỗi buổi tối nằm ở trong chăn đều nơm nớp lo sợ, vốn tưởng rằng cắn răng một cái sẽ qua đi, nhưng Tần Dịch Hoan lại giống như đã quên béng mất, chỉ an phận ngủ đôi khi Triệu Ngạn Kiều hận đến nỗi không thể véo tai anh, rống to Anh có làm hay không hả? Cái danh bà cô liều mạng làm việc này, từ trước đến giờ chưa từng e ngại bất kỳ kẻ nào đâu. Bất kể là kiểu phụ nữ nào, lần đầu tiên nếm thử trái cấm đều muốn 'chết muộn không bằng chết sớm'.Hôm sinh nhật của mẹ Tần, Tần Dịch Hoan và Triệu Ngạn Kiều đã trở về Tần trạch từ sáng sớm, đây chính là sinh nhật 55 tuổi của mẹ Tần. Dân gian có một cách nói, thượng thọ 60, 80 tuổi nhất định phải lo nhiều làm nhiều, còn những lần sinh nhật khác thì không thể long trọng bằng hai lần này, nếu không sẽ bị “Vận số đè”, ảnh hưởng đến vận số của tuổi thế, lần này không có tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ Tần, càng không có mời ai khác, chỉ cùng con trai và con dâu ăn một bữa cơm là xong. Con người khi về già đều không lo những chuyện giữ gìn thể diện nữa, thay vào đó là trông mong gia đình đoàn viên, con cháu vây quanh đầu gối. Quyết định này của mẹ Tần đều vì chăm lo cho thân thể của Triệu Ngạn Tần Dịch Hoan và Triệu Ngạn Kiều trở về thì mẹ Tần còn chưa thức dậy, dặn dò người giúp việc đừng kinh động đến mẹ Tần xong, hai người liền chui vào phòng bếp, một người luộc trứng gà một người nấu mì, phối hợp hết sức ăn ý. Bà bảo mẫu đứng ở phía sau nhìn bóng dáng hòa thuận đỡ đần nhau của hai người, trong mắt thoáng qua tia sáng vui mừng. Cuối cùng cậu chủ và cô chủ đã không còn đối chọi gay gắt rồi, xem ra bây giờ bà chủ có thể yên tâm khi mẹ Tần thức dậy, đánh răng rửa mặt xong liền xuống lầu, đã thấy Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan ngồi ở bàn ăn, bà kích động suýt chút nữa là kêu to. Lại thấy trên bàn đặt một chén mỳ trường thọ cùng mấy quả trứng gà luộc, nước mắt bà liền chảy ra, liên tục lầm bẩm trong lòng không hề phí công nuôi đứa Ngạn Kiều nói chúc mẹ Tần sinh nhật vui vẻ và tặng món quà đã chuẩn bị từ sớm xong, liền bưng chén mỳ trường thọ tới trước mặt mẹ Tần, cười híp mắt bảo mẹ Tần ăn đi cho nóng. Đây là lần đầu tiên con gái nuôi kiêm con dâu làm đồ ăn cho bà, mẹ Tần vừa kinh ngạc lại mơ hồ có chút vui mừng, cuối cùng đứa nhỏ số khổ lúc trước cũng đã trưởng thành rồi!Mẹ Tần ăn hết một chén mỳ trường thọ ngay cả nước cũng không chừa lại. Cũng không phải vì Triệu Ngạn Kiều nấu quá ngon mà vì bà thật sự không nỡ chà đạp phần tâm ý chính là cảm giác có mẹ, đã bao năm cô chưa từng cảm nhận được rồi. Đôi mắt Triệu Ngạn Kiều hơi ươn ướt, cô không còn là đứa bé mồ côi cha mẹ nữa, rốt cuộc cũng có người quý trọng cô rồi! Cô hơi hạ mắt giấu đi lệ nhòa trong mắt, mấy giây sau mới ngẩng đầu lên, chọn quả trứng gà lớn nhất, bóc vỏ, đưa cho mẹ Tần “Mẹ, ăn quả trứng gà đi.”“Ừ! Được! Được!” Mẹ Tần vui mừng cười đến không ngậm được miệng, gật đầu liên tục, thậm chí còn có cảm giác 'thụ sủng nhược kinh' được quan tâm quá mà hoảng sợ. Triệu Ngạn Kiều xót xa trong lòng, chỉ là một hành động bình thường thôi lại khiến cho người phụ nữ hơn năm mươi tuổi ở trước mặt này vui mừng đến như vậy, rốt cuộc trước kia Triệu Ngạn Kiều đã lơ là người nuôi lớn mình đến mức độ nào chứ?Nhưng giờ sẽ không như thế nữa, cô sẽ không để cho bà lão này tiếp tục cô đơn nữa!Buổi tối hôm đó, Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan không về nhà mà qua đêm ở chỗ của mẹ Tần. Mẹ Tần đặc biệt vui mừng, từ lúc sớm đã dặn dò người giúp việc dọn dẹp phòng cho bọn họ. Thật ra thì cũng chả cần dọn dẹp, căn phòng lúc trước của Tần Dịch Hoan đều được quét dọn hàng ngày, song mẹ Tần chỉ sợ hai người ngủ không thoải mái, nên bảo người giúp việc quét dọn lần người chỉ ở lại được một ngày bởi vì thứ hai Tần Dịch Hoan còn phải đi làm. Tần trạch lại ở khu sườn núi, quá xa quá bất tiện. Triệu Ngạn Kiều muốn bảo mẹ Tần cùng bọn họ về nhà ở mấy ngày, đáng tiếc là mẹ Tần không đồng trẻ này vất vả lắm mới hoàn thuận vui vẻ sống qua ngày, bà vẫn là không nên quầy rầy hai đứa con này thì hơn. Không thể không nói tư tưởng của mẹ Tần thật sự là vô cùng nề nếp. Triệu Ngạn Kiều đành phải lưu luyến rời đi, chỉ là, lúc đi còn âm thầm thề ở trong lòng lần sau nhất định phải gạt mẹ Tần về nhà mới được!Tuy Tần Dịch Hoan có hơi kinh ngạc với sự biến hóa đột ngột của Triệu Ngạn Kiều, nhưng vẫn không lên tiếng, cho đến khi hai người về tới nhà, mới nói ra những lời đã nhịn xuống suốt hai ngày qua ”Tiểu Kiều, sao em đột nhiên trở nên...... Ừm, chợt nhiệt tình với mẹ thế?”Triệu Ngạn Kiều khẽ mỉm cười, trong đôi mắt to thoáng qua một chút giảo hoạt, nói “Đó cũng là mẹ tôi mà!”Tần Dịch Hoan nhíu mày, có chút không rõ, thấy Triệu Ngạn Kiều cũng không có ý giải thích, liền vươn tay xoa xoa đầu cô, trong đôi mắt là sự dịu dàng khiến người ta chết chìm “Thật là, còn học được cách tính kế rồi!”Triệu Ngạn Kiều chợt thu lại nụ cười, nắm lấy bàn tay anh đang định rút về, nhìn vào mắt anh gằn từng chữ, nghiêm túc nói “Tần Dịch Hoan, cám ơn anh.”Tần Dịch Hoan sững sờ rồi chậm rãi mỉm cười, khuôn mặt tinh tế như yêu tinh hoàn toàn giãn ra, lại được ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu sáng càng phát ra tia sáng chói Trong nháy mắt đã vây Triệu Ngạn Kiều vào thế giới do anh tạo nên. Vậy mà, ánh sáng mãnh liệt ấy không khiến cô thấy lo lắng chút nào, ngược lại còn làm trái tim cứng rắn của cô từ từ trở nên mềm nắm ngược lại tay cô, rất chặt, bao bọc trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói ra hai chữ “Đồ ngốc.”
Cùng đọc truyện Sống Lại Sinh Em Bé của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Hiện đại - Trùng sinhĐộ dài 46 chươngEdit nhược lan nhiLiều mạng làm việc đến kiệt sức, rồi chết một cách lãng xẹt. Sau khi sống lại thấy mình là một phụ nữ mang thai..Bụng có vẻ lớn lắm rồi? Vậy sinh thôi!Chồng bỏ? Cũng kệ luôn thôi!Từ giờ, cô nhất định phải đối tốt với bản phúc sẽ đến như thế nào!Tóm lại, đây là một người phụ nữ rất bình tĩnh đang ôm Bánh Bao nhỏ thờ ơ nhìn người chồng yếu đuối của mình dần cáu giận về chuyện cũ.
sống lại sinh em be